khi phụ nữ xuyên đến thế giới thú nam
Chỉ nên bắt đầu vào tháng 1 khi nào đọc kỹ thông tin của trường và biết rõ chương trình học chắc chắn kéo dài liên tục vào mùa hè. 3. Luôn luôn vào trường công của chính phủ, vào những nơi có sinh viên Canada và thế giới đổ vào du học. Canada chưa hề có một university
Để tôn vinh, tri ân những đóng góp to lớn của phụ nữ Việt Nam, ngày 20/10 hằng năm được chọn là Ngày Phụ nữ Việt Nam. Chênh lệch tỷ số giới tính khi sinh tại Việt Nam hiện là 111,7 bé trai/100 bé gái. Dự báo đến năm 2034, Việt Nam sẽ "thừa" khoảng 1,5 triệu nam
Trong Xuyên Không Tới Thế Giới Phụ Nữ, dàn harem được tác giả Okamoto Lynn xây dựng cũng rất khác với những truyện tương tự. Những cô nàng này có lòng dũng cảm và tình yêu bất diệt với chị em, bạn bè của mình. Họ quyết chiến đấu để bảo vệ sự tồn tại của
Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam - (Chương 80) - Tác giả Tư Đồ Yêu Yêu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
/ Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam - Tư Đồ Yêu Yêu. Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam - Tư Đồ Yêu Yêu. Chương 1Lý Mộ Tư rất vô tội, cô chỉ lặn nước mà thôi, sao thói đời lại thay đổi thế? bắp thịt còn lớn và cường tráng hơn trâu chỉ quấn
Cô Jade Buckingham, 25 tuổi, sống tại thị trấn Sutton-in-Ashfield, hạt Nottinghamshire, nước Anh, là một người phụ nữ khá đặc biệt khi có tới 2 tử cung. Jade cho biết vào tháng 2/2014, khi đó cô mới 17 tuổi, cô đã đi khám sức khỏe và được bác sĩ chẩn đoán rằng có vách ngăn
Vay Online Tima. Thứ gọi là Dực Tộc, thật ra thì chính là người thú có cánh, cũng chính là. . . người a, quả nhiên chỉ cần nghĩ như vậy, thì tiếng kêu to bén nhọn, nanh vuốt sắc bén đều là mây trôi thôi!Lý Mộ Tư lập tức dũng Khắc là tiểu tử đẹp trai của Dực Tộc, hắn có một bộ lông vũ màu lửa đỏ, khi mở cánh ra xẹt qua bầu trời, tựa như một đường lửa rất nhanh, lẳng lơ lại hoành tráng. Nhưng! Những thứ này cũng không thể làm mất bản chất thanh niên lớn tuổi của hắn, nếu như mùa mưa này hắn còn chưa thể hóa hình, hắn sẽ phải chủ động rời đi sào huyệt ở núi Ba Sa không, vậy quá tàn khốc, huyệt động do hắn lén rút rất nhiều lông của đồng bạn mới trang trí được, hắn không bỏ được. . . . . .Tiểu tử Hoắc Khắc đẹp trai —— dĩ nhiên, hiện tại xưng hắn là chim lớm đẹp trai thì thỏa đáng hơn —— phát ra tiếng kêu to khổ sở giữa không trung, vì vậy, lập tức, hắn liền bị các người thú bộ lạc Mộ Sắc phát hiện, thiếu chút nữa bị quần đấu, hên là bọn người thú này phần lớn không có cánh chỉ có thể nhìn hoặc dùng tiếng gầm thét ý bảo "Tên kia có giỏi liền xuống! Xuống!".Hoắc Khắc dĩ nhiên sẽ không ngu mà xuống, hắn. . . . hắn không thể hóa hình nên hắn cũng không có dũng khí, cho nên. . . . Ha ha ha, hắn mới không để ý việc bị mắng! Nghiêng đầu ~Có lẽ là nhờ cái phúc người khác đều sinh con dưới họ, Dực tộc là một tộc người thú rất biết đẻ con, nhưng trời cao vĩnh viễn công bằng, Dực tộc cũng là tộc khó sinh ra giống cái nhất. Cho nên vấn đề phổ biến nhất, nghiêm trọng nhất trong tộc chính là thanh niên lớn tuổi tràn này liền cho thấy sự hài hòa của xã hội rất quan trọng. Thanh niên lớn tuổi chưa cuối càng nhiều, đánh lộn đánh lạo, trộm vặt móc túi vào nhà cướp của, đều là tầng tầng lớp lớp —— đàn ông mà, tất cả mọi người đều hiểu, luôn luôn phải tìm phương pháp phát tiết tinh lực còn vậy, dần dần, những tên Dực tộc trộm xong quạt cánh bỏ chạy, lại không bị mấy người thú bắt được trở thành đại biểu của kẻ cướp trong người thú, người gặp người ghét, người người kêu đánh —— ai bảo Dực Tộc thừa thãi sống độc thân thích cướp nhất chính là giống cái tộc khác?Ôi không, Hoắc Khắc một thân một mình quạt cánh bay dọc theo con sông hơn một giờ, chuẩn bị thừa dịp bộ lạc Mộ Sắc còn chưa có di chuyển sẽ nhiệt tình giành một người vợ về, biến thân xong thì sẽ sinh con, tranh thủ giải quyết toàn bộ chuyện lớn trong đời trong mùa mưa, oa ha ha ha ~—— đúng đó, hắn mới sẽ không ngu kêu người anh em Nhất Ca của mình đến! Nhất Ca này ngu kinh, lần trước nếu không phải hắn gắng giành giống cái kia với mình, làm sao sẽ khiến cho cả hai anh em không ai được đến tay mà còn bị người thú kia bứt đứt một đống lông cổ? !Oh oh oh, hừ. . . . . Đầu có thể rơi, kiểu tóc không thể loạn! Ngao, đáng thương cho cái cổ bướm ohóng khoáng trơn láng sáng bóng của hắn!Nhưng, lần này có lẽ đến thời của hắn rồi, cư nhiên vừa ra ngựa đã bắt được một giống cái trẻ lạc đàn! ?Hoắc Khắc lập tức dùng tốc độ còn nhanh hơn tốc độ hắn dùng để bắt loài thỏ yêu thích nhất, một cái đã quắp được giống cái, sau đó hạnh phúc đến đỉnh đầu bốc khói, móng vuốt cũng run Khắc đã chịu vô số thiệt thòi do là một thanh niên lớn tuổi dĩ nhiên sẽ không vừa thấy giống cái liền mất tiền đồ không vỗ cánh nổi, nhưng khi hắn vừa quắp được giống cái, muốn vỗ cánh bay lên thì hắn lại bị một con cọp có cánh gầm thét cản ạ! Anh em ơi, dầu gì anh cũng có cánh, có cần tự giết nhau thế không! Gián điệp! Gián điệp rõ rành rành!Gián điệp cái gì, quá đáng ghét!Hoắc Khắc giận đến duỗi thẳng cổ mắng cạc cạc, không ngờ con cọp có cánh chẳng những không nhận người thân, còn quá vô sỉ hoàn toàn không giảng đạo nghĩa, cả lời mắng nhau dạo đầu cũng không cho, liền xông lại muốn quào lấy cổ Hoắc Khắc!Thật vờ má nó!Miệng Hoắc Khắc thiếu chút nữa sùi bọt cũng quá. . . . Quá độc ác! Cái bướm của Dực tộc! Đây chính là cái bướm của Dực tộc!Vì bảo vệ cái cổ tự nhiên phóng khoáng của mình, dù trong lòng Hoắc Khắc khổ sở cỡ nào cũng chỉ có thể nghiêng đầu khó khăn né đi, chỉ tiếc, nhìn đầu mà chẳng nhìn đuôi từ trước đến giờ là bệnh chung của Dực Tộc tựa như đà điểu, hắn vừa mới nghiêng đầu, thì cái mông chim lập tức bị quơ phải!Nhất thời, chỉ nghe một tiếng xoẹt, một vệt màu lửa đỏ diễm lệ chói mắt xẹt qua bầu trời, chim lớn Hoắc Khắc đẹp trai liền bị quạt bay ra, chỉ để lại mấy cái lông đuôi lâng lâng rơi xuống, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hoắc Khắc cùng với tiếng quát mắng của Mễ Hiết Nhĩ đang bị Hoắc Khắc chộp trong móng vuốt "Ân Lợi Nhĩ khốn kiếp. . . . Trứng. . . . . . Trứng. . . . A a a!"Cả khuôn mặt của con cọp có cánh uy vũ nhất thời 囧, lập tức ngậm lại cái miệng đang muốn rống giận thị uy, ảo não lặng yên —— trong đôi mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy giống cái duy nhất là Tát Tư, cho nên đã quên mất, Khắc vỗ cánh phành phạch đụng gãy mấy cành cây, tiến vào trong rừng rậm, trong đầu óc choáng váng chỉ nhớ được một việc là dùng hai cánh yếu ớt bảo vệ giống cái Mễ Hiết Nhĩ trong ngực. Sau khi tỉnh táo thì rướn cổ lên nhìn, cũng may, hình như giống cái chỉ ngất mỏ dài sắc bén thận trọng tha một chân của giống cái, lật tới lật lui nhìn mấy lần giống như bánh nướng áp chảo, Hoắc Khắc rốt cuộc len lén thở phào một hơi —— quả nhiên không có vết thương gì!Cái gì? Người cố ý lật tới lật lui nhìn lén cúc hoa không ngừng co rúc và thứ mềm mại đáng yêu dưới váy của giống cái mới không phải hắn ! Nghiêng đầu ~Biết được mối thù cướp đi giống cái của bộ lạc người ta có thể khiến hắn bị rụng sạch lông, dù trong lòng Hoắc Khắc ngứa ngáy muốn nhìn thêm mấy lần cũng không dám chậm trễ phẩy cánh, xác định vết thương ít ỏi này đối với Dực Tộc đã quen làm cướp quả thật chính là mưa bụi, Hoắc Khắc lập tức chuẩn bị tuân theo lời dạy của người cha luôn kể chuyện năm đó làm sao anh dùng giành được vợ rồi sinh ra mình và Nhất Ca mà chuồn mất. Nhưng ngay lúc này, lỗ tai giấu sau lông vũ của Hoắc Khắc đột nhiên dựng lên —— gì gì gì? Hắn dường như nghe được giọng nói mềm nhũn của giống cái? !Hoắc Khắc lập tức kích động đến lông trên người dựng hết!—— gào khóc ngao! Có thể một người một ngựa đoạt đi hai con giống cái, quả thật sẽ sáng tạo ra ghi chép cướp đoạt mới của Dực tộc bọn họ! Quá. . . . Quá mẹ hắn làm cả người hắn thoải mái! ! ! Đến lúc đó hắn và Nhất Ca mỗi người có một con giống cái mềm mại, hôm nay đụng đụng của anh, ngày mai chạm chạm của tôi, oh oh, mấy thanh niên lớn tuổi khổ sở trong tộc nhất định sẽ hâm mộ chết hai anh em bọn họ —— đúng rồi, không thể bỏ qua cha hắn! Nhất định phải khiến lão già cả ngày khoe khoang xem bản lãnh của hắn!Hai mắt Hoắc Khắc kóe ánh xanh, lưu luyến không rời nhìn Mễ Hiết Nhỉ đang hôn mê, rốt cuộc, lòng tham cướp đoạt đã chiếm thượng giấu Mễ Hiết Nhĩ giữa nhánh cây, còn cố ý dùng mỏ chọc ra một số lá che y lại, lúc này mới vừa nhảy cẫng hoan hô trong lòng vừa rón ra rón rén mò qua theo thanh âm yếu ớt kia —— ah? Ngươi nói vì sao hắn không bay? Ngươi ngu à? Hắn mà bay đến thì những người thú kia còn không lập tức vây quanh quần đấu hắn à? Dù hắn anh dũng đẹp trai cũng gánh không được sự thảo phạt của đám người thú đó? run lông ~Các ông trong bộ lạc Mộ Sắc chưa từng thấy Dực Tộc vô sỉ đến mức có cánh không bay lại dùng hai chân chạy, cư nhiên để Hoắc Khắc thật mò tới gần Lý Mộ Tư —— đang ở bên đầm nước đen, Lý Mộ Tư đã rên rỉ đến mức sắp hết nổi, cả chính cô cũng hoài nghi người chim kia có chạy mất chưa, thật may là, một cái đầu chim bỗng dưng từ trong rừng rậm lén lén lút lút dò xét ra Mộ Tư dùng hình S nằm nghiêng trên mặt đất COS Phù Dung tỷ, khóe miệng không nhịn được co giật —— làm ơn! Theo hình thể của các người thú ở thế giới này, dù ngươi cẩn thận hơn nữa cũng đâu thể tránh việc bại lộ cơ thể?Cũng may cô kiên cường nhịn được, hơn nữa phát ra một tiếng "Quyến rũ" ngay cả mình cũng nổi da niên Hoắc Khắc lớn tuổi khổ sở mặc dù vừa thấy Lý Mộ Tư nằm nghiêng trên mặt đất liền không nhịn được đưa mắt chăm chú nhìn vào hai phần trước ngực đang nhô cao lên vì tư thế nằm, trong óc đinh đinh đinh toát ra vô số dấu chấm hỏi, nhưng vừa nghe thấy thanh âm quyến rũ của Lý Mộ Tư, dù hắn là lính mới cũng thoải mái đến lông cả người đều run rẩy —— gào khóc gào khóc, mặc dù giống cái này hơi dị dạng, nhưng mà cái mùi này, thanh âm này. . . . Quả nhiên vẫn là một giống cái tốt!Đoạt!Hoắc Khắc giải quyết dứt khoát!Con chim lớn màu lửa đỏ lập tức chui ra từ trong rừng cây như sấm sét, lúc này hai cái chân không thích hợp chạy lại phát huy ra tốc độ cực hạn, mang theo thân thể to lớn vô cùng xông bình bịch về phía Lý Mộ Tư —— hắn ngậm chăt miệng, rút ra giáo huấn, không có chuyện gì vẫn ré dài một tiếng trước!Hoắc Khắc khá hài lòng với một tràng mình vừa phát huy, hơn nữa đã bắt đầu nghĩ làm sao an ủi giống cái kinh hoàng vì bị sự ra sân hoành tráng anh tuấn của mình làm rung Người thú tứ chi phát triển cho nên đầu óc phổ biến đơn giản trên căn bản không có mấy người sẽ nghĩ tới, Lý Mộ Tư tiếc mạng vô cùng đến mức cả khẩu vị nặng của người thú cũng có thể thỏa hiệp làm sao có thể nằm tại đây chờ người chim đến bắt?Thì ra là, Lý Mộ Tư thông qua sự quan sát của đoạn thời gian này đã sớm tin chắc những người thú có vẻ mạnh mẽ hay hò hét kia dù có bề ngoài hung ác cỡ nào thì một khi đối mặt giống cái tuyệt đối cũng đều thành con cháu, vì vậy, cô tự nhiên dù thế nào đi nữa thì cũng không gặp nguy hiệp!Uhm. . . . Nhiều lắm là đổi thành chăn nuôi người mà thôi, dù sao thế giới không có hạn cuối này đối với cô mà nói quả thật là khắp nơi nguy cơ từng bước hung hiểm, cả đóa hoa cũng hung tàn hơn cô, tới chỗ nào cũng đâu có phân biệt!Nhục té!Vì vậy, khi Hoắc Khắc bởi vì đến gần giống cái mà nhanh chóng giảm tốc độ chuẩn bị đưa cổ ra tha Lý Mộ Tư lên, thì Lý Mộ Tư đang cắn răng nghiến lợi vô cùng mau lẹ lật người lên, khi Hoắc Khắc trợn to hai mắt nhìn chăm chú thì không ngừng lo lắng nghĩ "Có thể nhảy tới không? Có thể nhảy tới không?", rồi hung hăng chộp lấy cánh Hoắc Khắc —— Hoắc Khắc cũng kiệt lực đưa cánh ra chuẩn bị tiếp được giống cái không cẩn thận rơi xuống!Vì vậy lúc nên ra tay thì nên ra tay, mặt của Lý Mộ Tư xanh lét, mà mặt của Hoắc Khắc thì đỏ lên, còn quét Lý Mộ Tư một cái, sau đó ríu rít ra tiếng chui đầu vào dưới cánh mỹ lệ của hắn —— Lý Mộ Tư ngây ngô đứng ở nơi đó, bóp cũng không phải, thả cũng không a a! Cô mới phát hiện cô quên suy tính chiều cao của người thú rồi !Đối với người thú sau khi biến thân, cô khó khăn lắm mới chỉ cao đến bụng của Hoắc Khắc, cho nên. . . . Cô quả quyết chộp được một vật hình gậy đang dần cứng lên. . . .Ối trời! Vì sao loài chim cũng có thứ lớn thế! Lý Mộ Tư mở to hai mắt, trơ mắt nhìn Hoắc Khắc trở nên giống mấy con chim cô biệt, thẹn thùng giấu đầu xuống dưới may là, cho dù nội tâm hô hàom cô cũng không quên ước nguyện ban đầu của mình, vung cánh tay lên một cái, lập tức, chỉ nghe một tiếng roẹt, một bóng dáng màu xanh lá cây kêu tê tê bị cây quả ma cong lại bắn ra ngoài, vù vù quấn quanh trên người Hoắc Khắc vừa giấu kỹ đầu, sau đó buộc chim lớn chợt phát hiện nguy hiểm liền hoảng sợ, muốn cất cánh nhưng sức nặng của Tư Nạp Khắc lại làm cho hắn thất bại, chỉ có thể nặng nề té ngã trên thuận lợi rồi đầu rắn của Tư Nạp Khắc còn rỗi rãnh trượt xuống, nhìn chăm chú vào Lý Mộ Tư, trong đôi mắt rắn đỏ lòm. . . .Trời ạ! Vì sao cô có thể nhìn ra tiếc nuối? Bóp tiểu JJ, a không, là đại JJ chẳng lẽ làm hắn hâm mộ như thế?!Sắc mặt Lý Mộ Tư tái xanh, lui về phía sau thật nhanh, hội hợp với bọn Tát Tư từ rừng cây chạy của Tát Tư và Lạc Nhĩ lúc đầu không mấy ủng hộ đều ửng hồng, bọn họ vây quanh Hoắc Khắc miệng đang sùi bọt mép, mắng to "mẹ mày!" trong lòng rồi hưng phấn nhìn tới nhìn lui, Lạc Nhĩ không ngừng lẩm bẩm "Thật lợi hại! Thật lợi hại! Chưa từng có cách đơn giản bắt được Dực tộc như vậy!"Tát Tư ngược lại rất mau bình tĩnh lại "Không! Thật ra thì tuyệt không đơn giản! Đầu tiên, nếu như làm mồi dụ không phải giống cái, Dực Tộc không thể nào hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, càng không thể nào làm giảm tốc độ của bọn họ. Tiếp theo, là Mộ Tư phát hiện cây quả ma, bắn Tư Nạp Khắc ra ngoài, nếu không, theo tốc độ của Tư Nạp Khắc căn bản là không thể đuổi kịp Dực Tộc. Cuối cùng, điểm khó khăn nhất. . . ." Tát Tư cười khổ một tiếng, "Bộ lạc nào sẽ để giống cái làm chuyện nguy hiểm như vậy? Để bọn Ân Lợi Nhĩ biết, chúng ta sẽ thảm."Lạc Nhĩ lại tuỳ tiện vung tay lên, ngẩng đầu ưỡn ngực dương dương hả hê "Sợ gì, mới mặc kệ bọn họ! Dù sao, bọn họ không có bắt được Dực Tộc, là chúng ta chộp được! Là chúng ta đó! Tát Tư, Mộ Tư còn có ta!" Hắn lựa chọn bỏ quên Tư Nạp Khắc đang quấn trên người Hoắc Khắc sùi bọt mép chờ khích đầu suy nghĩ một chốc, dầu gì hắn cũng hiểu lời Tát Tư nói, vì vậy nâng mặt nói "Nhiều lắm là. . . . Nhiều lắm là để cho Phí Lặc chơi một lần thật vui thì cơn giận của hắn liền tiêu mất, Tát Tư cũng thế, chỉ cần anh chịu hôn Ân Lợi Nhĩ, Ân Lợi Nhĩ tuyệt đối không nỡ trách anh đâu!""Lạc Nhĩ em!" mặt Tát Tư đỏ lên, quả thật hận không thể đánh giống cái có miệng ba hoa Nhĩ không chút sợ hãi, còn mặc sức tưởng tượng ở đằng kia, thậm chí liếm môi một cái, lộ ra vẻ mặt mong đợi "Hi, vừa đúng lúc trước em nghĩ được vài trò gian trá!"Lý Mộ Tư bên cạnh bị chấn động —— thế giới này rốt cuộc còn không có hạn cuối cỡ nào mới cam tâm? Vì sao cô chợt nghĩ tới câu "Tiểu yêu tinh này, xem anh có trừng phạt em không?!"Nhưng . . . . Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lạc Nhĩ, cô đột nhiên không phân rõ đây rốt cuộc là người nào trừng phạt người là tang thương vô lực ~Mấy người hưng phấn nên không có chú ý đến, bên đầm nước đen, có một cái xúc tua nhỏ mềm nhũn lo lắng đề phòng nhìn lén thật lâu, rốt cuộc yên tâm, lưu luyến không rời, chìn vào đáy nước không cho người ta chú ý, khạc ra mấy bọt khí nho mọi người hưng phấn ríu ra ríu rít, một thanh âm lạnh đến mức khiến họ run run chợt vang lên sau lưng Lý Mộ tròng mắt màu vàng của con Tuyết Mao Hống khổng lồ đang nhìn từ trên xuống đám giống cái đang huơ tay múa chân, trong đôi mắt híp lại tỏa ra ánh sáng nguy hiểm. Sau một tiếng gầm nhẹ, lông dài trắng như tuyết dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được rút về trong cơ thể, hiện ra một người đàn ông cường tráng trần truồng. Hắn kéo qua Lý Mộ Tư, không thẻm để ý ánh mắt đáng thương của Lý Mộ Tư sau khi đụng vào lồng ngực hắn, chỉ gằn từng chữ cứng rắn cười lạnh "Như vậy, tôi thì sao? Mấy người chuẩn bị huyết phục tôi thế nào? Hả?! Từ lúc nào, cuộc chiến giữa người thú lại cần giống cái phấn đấu quên mình rồi?!"
Chỉ vừa một khắc trước, Lý Mộ Tư vẫn còn lặn ở Hải Nam, một khắc sau đã có mặt ở bộ lạc Châu Phi xa xôi vạn dặm, nghe qua có vẻ thật nực cười! Đã vậy thế giới này còn thật lạ lùng, đập vào mắt cô là một “bầy” đàn ông vai u thịt bắp. Được nhìn ngắm những cơ thể cường tráng đối với phụ nữ mà nói thì thật là hạnh phúc, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ cô lại cảm thấy lo sợ nhiều hơn. Quả thật là cô đã xuyên không! Thế giới này có đặc điểm kì lạ là không phân biệt nam nữ, nói đúng hơn là chỉ phân biệt như tập tính của thú vật, gồm “đực” và “cái”. Thoạt nhìn qua thì họ không có gì khác nhau lắm, đều mang hình thể của đàn ồn, chỉ khác biệt nhau ở điểm duy nhất là giống đực có hình thể to hơn giống cái. Vì vậy, ngay từ khi cô xuất hiện đã bị nhìn như một sinh vật lạ. Hừm, không biết ai mới là lạ lùng đây, khi chỉ mỗi động tác tỏ vẻ đáng yêu của giống cái mang thân thể đàn ông đã khiến cô phải sởn gai ốc!
Trên đường di chuyển, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng đều chọn chỗ đất hơi cao. Không có thời gian đi tìm địa phương che mưa che gió, nhưng giống đực sẽ dùng thân thể cường tráng của bọn họ tạo thành lá chắn lấp kín, chỉ chừa ra 2-3 người tuần tra chung quanh, giống cái nắm chặt thời gian đắp da thú nghỉ ngơi một giống đực có lông dài mềm mại tụ ở giữa lá chắn, vây thành một vòng tròn, bảo vệ mấy giống cái ở trong ngực bọn họ giống như hổ con, cơ thể dài của Tư Nạp Khắc thì vòng phía trên nhất, đắp lên mấy miếng da lông rất khổng lồ không biết của động vật gì ở phía trên, một cái lều thô ráp đã dùng tốc độ nhanh nhất xây Mộ Tư bọn họ ở nơi này cá đơn sơ lại dụng tâm lều phía dưới chen chút chung một chỗ ngày ngắn ngủi trôi qua, cô thỉnh thoảng còn bị mất ngủ đã học được cách ngủ thật nhanh ở trong không khí ươn ướt và tiếng mưa rơi khổng lồ, bởi vì hiểu đây là biện pháp tốt nhất để tiết kiệm và khôi phục thể điều kiện gian nan như vậy, cô lại không làm được gì, cũng chỉ có thể tận lực không tăng thêm phiền toái cho các người có lẽ cũng do cùng chung hoạn nạn thế này, nên vào lúc Lý Mộ Tư chưa có phát giác, cô đã bắt đầu nhập mình thành một thể với bọn họ có lẽ không phải khó khăn nhất, khó khăn nhất là thức ăn và nước. Khắp nơi đều ướt nhẹp, khiến bọn họ dù nghỉ ngơi cũng không tìm được củi đốt, cố tình muối còn rất trân quý, cả gia vị để ướp thức ăn cũng không tìm được, tự nhiên, cũng không có biện pháp giữ thức ăn lâu dài. Những miếng thịt đã hong khô kia, nếu như không làm đến mức cứng như đá, thì ở trong thời tiết ươn ướt này, không biết bao lâu sẽ rửa nát. Cho nên, da thịt khô trong mấy cái túi những người thú khiếng, giống cái yếu ớt tuổi căn bản ăn không hết, phái nữ như Lý Mộ Tư lại càng không cần phải nói. Vì vậy, rất nhanh, sau khi ăn xong đống trái cây không nhiều, Lý Mộ Tư liền không thể không ăn thịt nước. . . . Mặc dù khắp nơi đều là nước lũ, nhưng không hề sạch sẽ, cũng may mỗi ngày đều có mưa to rơi mấy con giống đực dính bùn lầy khắp người kéo một con động vật dáng vóc to vừa giống như ngựa vừa giống như bò về phía gò đất cao đang nghỉ ngơi, Lý Mộ Tư đã không còn để ý thịt sống hay chết, ngay cả một chút ghê tởm hay không thích ứng cũng không có. Có lẽ, phải nói, bất kỳ một người nào hiểu được sự gian nan khi tìm kiếm thức ăn trong tình huống này, mà không muốn tìm chết, thì sẽ không truy cứu vấn đề ăn tươi nuốt duy nhất cô lo lắng là, cơ thể yếu ớt sống quen xã hội văn minh của mình có thể bởi vì vấn đề vệ sinh thức ăn mà sinh bệnh không? Hoặc là, ăn tươi nuốt sống có thể gây ra vấn đề ký sinh trùng gì không? Tuổi thọ trung bình của người cổ đại cũng không dài, khó nói có phải vì những nguyên nhân vệ sinh này cô nghĩ lại, được, cô phải cô, làm sao biết khi nào chết, nói không chừng thời kỳ ủ bệnh sẽ tới 10 năm 20 năm? Nhưng nếu cô không ăn, nhiều lắm một tuần thì sẽ Game Over toán này, kẻ ngu cũng biết vậy, sự lo lắng cuối cùng cũng bị cô đè xuống đáy lòng —— chỉ mong thân thể của cô cũng mạnh mẽ như tâm lý, may mắn là, từ sau lần bị cảm trước, cô bị dày vò lợi hại nhưng cũng không để lại bệnh tật gì. Không biết có phải là phúc lợi của việc xuyên qua mồi bị cắn khí quản kéo về, do hít thở không thông mà chết, không có vết thương rõ ràng. Số giống đực phụ trách săn thú vĩnh viễn không quá nhiều, thỉnh thoảng bốn, năm cái, thỉnh thoảng năm sáu, đại đa số giống đực phải phụ trách bảo vệ giống cái. Cho nên, thỉnh thoảng giống đực săn thú sẽ tay không mà về, thật may là, vận số hôm nay cũng không tệ Tư lấy dao găm ra, mạnh mẽ mà sắc bén vẽ một đường trên cổ con mồi, máu chưa đọng lại phun ra ngoài, Lạc Nhĩ đã tới gần trước khi máu phun ra, cắn mạnh vết thương, nuốt từng ngụm từng ngụm, cổ họng không ngừng cổ mồi rất lớn, bụng Lạc Nhĩ rất nhanh đã đầy, Tát Tư lau nước mưa trên trán, la lớn trong tiếng mưa rơi "Nhanh! Người!"Trước khi A Lạc tiến lên, Lạc Nhĩ nhanh chóng tránh ra, Tát Tư lại rạch thêm một dao trên vết thương, A Lạc liền cắn vết đó là Mễ Hiết Nhĩ, sau đó là Tát Tư. . . .Lý Mộ Tư không quá quen thuộc chuyện này, khi Ma Da dùng lỗ mũi cúi người thúc giục cô tiến lên, cô liền bị máu phun vào mặt, sau đó mới luống cuống tay chân tới gần phía máu tươi vọt vào cổ họng, trong lỗ mũi bị sặc một chút, Lý Mộ Tư không ngừng ho, nhưng cô không dám buông miệng ra. Từ việc những giống đực kia không hề nhúc nhích, chỉ để giống cái tiến lên cô đã biết, máu rất quan trọng, rất trân Tư ở một bên chú ý cô, trên mặt của hắn còn dính máu, nhưng mái tóc dài màu bạc của hắn lại không dính chút nào. Có thể thấy được kỹ thuật của hắn tốt cỡ nào. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn cầm Tư vươn một tay lau máu trên mặt, an ủi Lý Mộ Tư "Đừng lo lắng, chậm một chút cũng không sao."Lý Mộ Tư đáp hai tiếng ưmh ưmh, đầu Ma Da đè trên bụng cô hai cái, giống như xác nhận cô đã uống no chưa. Quả nhiên, đợi cô uống no, hắn liền ô một tiếng. Lúc này đám giống đực mới nhào tới, xé xác thịt ra Mộ Tư vừa ho khan, vừa lảo đảo đi qua cái lều đơn sơ dưới sự nâng đỡ của Tát Tư. Trên người cô có rất nhiều máu, sự lãng phí này khiến cô cảm thấy có chút áy náy. Tát Tư an ủi cô "Không sao, trước kia anh cũng cũng giống em." Hắn vén tóc bạch kim ướt nhẹp ra sau tai, lộ ra một nụ cười an ủi cô "Nghỉ một lát đi, máu sẽ mang lại lực lượng cho em."Lý Mộ Tư phỏng đoán, có lẽ, trong máu bao hàm chút kháng thể, nếu không, trong điều kiện ác liệt của thế giới này, vì sao trên căn bản cô lại chưa từng thấy ai ngã bệnh? Dĩ nhiên, bị thương là thường Mộ Tư mờ mờ ảo ảo cảm thấy, cơ thể của mình giống như cũng rắn chắc không ít, từ sau lần bị cảm trước, ít nhất, khi gặp mưa hay mệt mỏi cô cũng không có suy yếu, việc này hoàn toàn không thể xảy ra lúc trước. Không biết cô có cảm nhận sai không Mộ Tư bảo bọn Tát Tư đi về nghỉ trước, dù sao, thời gian nghỉ ngơi mỗi lần đều vô cùng ít, cô không thể khiến bọn họ lãng phí hết vì mình. Bởi vì ai cũng không biết nước lũ sẽ đuổi theo lúc nào, và sẽ đuổi theo theo phương hướng nào, bọn họ phải giữ vững thể lực. Đây cũng là nguyên nhân giống đực không thể lần nào cũng bắt được con mồi, bọn họ không có thời Mộ Tư cởi y phục xuống ở phía sau lều trại, cởi sạch sẽ mình ra, sau đó liền vọt vào tắm mưa to, thuận tiện chà xát vết máu dính trên y phục, hoàn toàn không suy tính đến vấn đề xấu hổ, mặc dù lều ở trong phạm vi tầm mắt của đám giống đực —— nhưng bọn họ không thể nào để giống cái rời đi tầm mắt của bọn họ. Đây là vì an máu trên y phục hoàn toàn có khả năng hấp dẫn thú dữ không tìm được thức ăn trong mưa to tới đây, Lý Mộ Tư không thể mạo hiểm như vậy. Cô đã bắt đầu dùng ánh mắt của thế giới này để suy nghĩ vấn đề, cô cảm thấy, việc này rất tốt, đây là một loại tiến bộ, nếu như cô muốn tiếp tục ngay khi cô mặc quần áo lần nữa, cô đột nhiên cảm thấy bụng có cái gì không đúng, hơi đau Mộ Tư đè lại bụng, bắt đầu sám hối xem ra cô đã kỳ vọng quá cao với cơ thể do xã hội văn minh nuôi ra của đợi cô cảm thấy một luồng khí nóng đột nhiên xông xuống dưới, mặt cô liền tái —— Má ơi! Giặt sạch quần áo rồi! Dì cả của cô lại tới vào lúc này a a a!Cô chợt nhớ tới lần trước, Ma Da hưng phấn nói cô phát tình. Cô rốt cuộc hiểu rõ, khi đó, chắc là cô vừa tiến vào thời kỳ rụng trứng, đối với phụ nữ mà nói, không phải phát tình sao? Nghe nói, dã thú có thể phân biệt được chuyện này của giống cái. Nhìn dáng dấp, các người thú đều giữ lại năng lực vô cùng quan trọng Mộ Tư che bụng, trong lòng gào khóc kêu thảm thiết cô có thể làm sao? Cô cũng không thể chận phía dưới mà?Lý Mộ Tư lại tìm được một nguyên nhân vì sao thế giới này không có phụ nữ —— máu chảy không ngừng thế này, đừng nói bảy ngày, dù là một ngày, đi ra ngoài một vòng cũng đừng mong lành lặn trở về!Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt, sau đó, trước mặt bỗng tối sợ hãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đám người thú mắt xám ngắt nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng còn dính cặn thức ăn sót lại, trong kẽ răng còn dính thịt vụn đỏ tim Lý Mộ Tư phát rét, rùng mình một cái, sau đó phát hiện đây đều là người thú ở bộ lạc Mộ Sắc, lúc này mới yên Da hưng phấn lại nghi hoặc vây quanh Lý Mộ Tư vòng vo vài vòng, lỗ mũi hơi lạnh ủn tới ủn lui ở trên người cô, thậm chí thận nâng chân của cô lên, ngửi ngửi chỗ đó của cô một lúc Tát Tư cũng bị động tĩnh lều phía sau làm thức, rối rít chạy Nhĩ liếc mắt liền thấy vết máu giữa hai chân Lý Mộ Tư, lập tức kêu lên một tiếng "Chuyện gì xảy ra? Mộ Tư bị thương sao? Nhanh, chỗ này của anh còn thảo dược!"Tát Tư bắt hắn lại, nghi ngờ lại không hiểu, nửa ngày mới chần chờ nói "Đợi chút, cậu xem, bọn họ. . . . Giống như đang tiến hành. . . . nghi thức trưởng thành?"Mấy giống cái trợn tròn mắt, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu "Anh nói là. . . . nghi thức trưởng thành?"Lạc Nhĩ bắt đầu điên cuồng nắm tóc, khiến giọt nước bay loạn "Tát Tư đừng gạt em, đừng gạt em! Mộ Tư không phải đã. . . . Đã tiết dịch rồi sao?"Không chờ hắn hỏi xong, đã trơ mắt thấy một con thú tứ chi nằm sấp phát ra một tiếng thú rống cực kỳ hưng phấn rồi chầm chậm đứng lên, vảy trên người chậm rãi rút lui, lộ ra bắp thịt rắn chắc cường Lạc Nhĩ lập tức liền rớt xuống, vừa quay người, liền bắt lấy cánh tay của Phí Lặc cũng đang rớt cằm hắn chỉ bắt được cái này không ngừng lặc, rống to khàn cả giọng "Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy hả? ! Vì sao em chỉ khiến một tên khốn khiếp như anh trưởng thành, Mộ Tư làm được một đám không nói, lại còn có lần thứ hai?"Nhưng trong đôi mắt của hắn, rõ ràng lóe ánh sáng hưng phấn cực độ. Trong mắt mỗi người đều lóe ánh sáng hưng phấn cực độ, trừ Lý Mộ Tư đang bị vén hai chân lên, nằm dưới đất chảy máu không ngừng. . . .Cô muốn khóc. . . . . .
Truyện Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot, Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi của tác giả Dịch Diệp Tử kể về Lộ Thiên Tinh không ngờ mình lại xuyên thư, nhưng lại thành nạn nhân của trào lưu xuyên thành vai phụ, vai phản diện, chính cậu cũng trở thành nhân vật pháo hôi xui phận là bạch nguyệt quang, một khi gặp phải nữ chính là có tin đồn tình ái truyền ra, mà giá trị của hắn cũng chỉ tới đó, ép khô hết thì cho cậu gặp tai nạn giao thông rồi thăng Thiên Tinh tỏ vẻ, có gì khó, thế là cậu nhanh chóng đi trước một bước, tham gia một gameshow hẹn hò!Lộ Thiên Tinh "Lớn tuổi không ai bầu bạn, yêu cầu nam, cùng trong giới giải trí, nhan sắc là yếu tố quan trọng, cảm ơn."Fans "???"Tin tức vừa ra, liền có người kết luận Lộ Thiên Tinh chắc muốn nghỉ hưu sớm, ngại fan quá trên thực tế......"A a a Tinh Tinh cố lên!! Nam thần này được này!! Duyệt hắn!""Không, nếu nói soái khí thì chỉ có anh nhà tui mới hợp với anh nhà mấy người!!""Rõ ràng Tinh Tinh ban đầu chỉ chơi với idol của tui, lũ yêu tinh các người thế mà dám dụ dỗ Tinh Tinh, khóc.""Gửi huyết thư, quỳ cầu Tinh Tinh mở hậu cung!!""......+10086!"Lộ Thiên Tinh "Thôi tôi vẫn là đi tìm fan nào đó cùng nhau sinh hoạt bình lặng thôi."Nam chính & phản diện "Tôi!!Fan cuồng này! Chọn tôi này!"
Bạch tuộc khổng lồ to như cái núi nhỏ gấp gáp loạn quơ múa vô số xúc tua, nhưng rất nhanh, nó đang hoang mang sợ hãi liền trấn định lại, dùng xúc tua khổng lồ của nó vô cùng dịu dàng nâng giống cái đang hôn mê lên, thận trọng giấu dưới thân thể của mình, sau đó, rất nhiều xúc tua cùng nhau đạp một cái. . . . . . Bạch tuộc màu đen mạnh như tảng đá ra sức trồi lên mặt nước! Mặt nước rào một tiếng vỡ ra, Bảo La dịu dàng nhấc cao giống cái hôn mê, nhanh chóng bơi về bên bờ cái đầm đen. Bên kia, đã có mấy người thú của bộ lạc Mộ Sắc phát hiện không đúng nên đang chạy tới đây. Bọn họ có móng vuốt sắc bén, có hàm răng bén nhọn, thân thể mềm mại của hắn vừa nổi trên mặt nước thì hoàn toàn không phải đối thủ của những người thú này, ở trên đường từ bộ tộc xa xôi phía nam chạy đến đây, hắn đã vô số lần im lặng bi thương với những vết thương này. Thân thể Bảo La quá khổng lồ, lúc đến chỗ nước cạn cũng đã hành động khó khăn, càng không cần nói đến lên bờ. Mất đi sức nổi của nước, sức nặng từ thân thể hắn cũng làm hắn khó thở. Nhưng hắn vẫn gian nan ngọa nguậy thân thể nặng nề mềm mại, nhẹ nhàng đặt Lý Mộ Tư đang hôn mê bên bờ. Xúc tua của hắn dịu dàng quấn lên hông của Lý Mộ Tư, hơi dùng sức đè ép, khóe miệng Lý Mộ Tư lập tức chảy ra không ít nước. Sau lưng vang lên tiếng gầm thét của dã thú, Bảo La biết đây là thanh âm của con Tuyết Mao Hống kia, cuồng nộ, hung tàn, thân thể to lớn của hắn không khỏi sợ run lên —— làm cho hắn có vẻ đáng thương cực kỳ. Nhưng hắn không có chạy trốn, vẫn thận trọng cạy ra hàm răng khép chặt của Lý Mộ Tư, đẩy xúc tua mảnh khảnh của hắn vào trong miệng Lý Mộ Tư. Giác hút nhỏ nhất trên xúc tua dùng sức hút, nước đầm còn sót lại trong bụng Lý Mộ Tư liền bị hút ra ngoài. Lại có cả một con cá nhỏ? Bảo La vừa kinh ngạc vừa áy náy vặn vẹo uốn éo thân thể, lặng lẽ giấu con cá trên xúc tua đi. Các người thú từ bộ lạc chạy đến bên này đã nhận ra thân phận Đọa Lạc Giả của Bảo La, cùng nhau gầm lên giận dữ, cặp mắt đỏ lên tháo ra váy da thú bên hông hóa thành hình thú phong phú. Khi váy da và "chim to" cùng bay đến, Bảo La bị hoảng sợ run rẩy, xoẹt một tiếng thu hồi xúc tua ngọa nguậy thân thể to lớn bỏ chạy về phía đầm nước. Nhưng bây giờ hắn quá lớn, quá nặng, còn chưa kịp chìm vào đáy nước, Ma Da đã kéo thân thể bị thương đánh về phía hắn, răng nhọn khảm sâu vào trong một cái xúc tua của hắn. Ô ô —— Bảo La phát ra tiếng kêu thảm thiết quái dị, thân thể khổng lồ lại khó coi không ngừng co quắp. Bùm! Một người thú sống dưới nước, toàn thân mặc giáp, có đuôi rất dài đã nắm lấy cơ hội nhảy vào trong nước, tứ chi tráng kiện nhanh chóng vẩy nước tựa như mái chèo lướt sóng, vọt tới chỗ Bảo La và Ma Da đang đánh nhau. Bảo La lại kêu thảm hai tiếng ô ô, chỉ có thể bứt đứt một cái xúc tua lần nữa, vô cùng khổ sở lẻn xuống nước sâu. Đây đã là xúc tua thứ tư hắn bỏ lỡ trong đoạn đường chạy trốn này —— Bảo La vừa trốn vừa khổ sở nghĩ. Ngộ nhỡ về sau hoá thành hình người cũng gảy tay thiếu chân thì sao đây? Lúc khổ sở, Bảo La lại len lén tràn đầy chờ mong. Ở một khắc cuối cùng lặn xuống nước, hắn len lén liếc mắt nhìn giống cái còn chưa tỉnh lại, nhỏ giọng nói một câu thật xin lỗi ở trong lòng. Lý Mộ Tư hôn mê suốt cả một ngày mới tỉnh lại, Lạc Nhĩ vẫy tay ô ô a a miêu tả tình huống chiến đấu ngày đó với cô, quả thật tựa như cô bị kéo ra từ trong kẽ răng của quái thú. Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Tư nghe được về Đọa Lạc Giả, cô nhìn thấy Lạc Nhĩ sợ hãi và chán ghét miêu tả quần thể đặc biệt đó, giống như bọn họ căn bản không phải đồng loại của hắn. Lý Mộ Tư ngụy trang vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời cũng sinh ra đồng tình thật sâu với quần thể đó —— cái loại khổ sở bồi hồi giữa người và thú đó, cái loại khổ sở bị chính đồng bạn, người thân trước kia của mình chán ghét và đuổi giết, chỉ suy nghĩ một chút, cô đã cảm thấy mình sẽ yếu ớt đến mức mất đi dũng khí sống tiếp. Lần đầu tiên Lý Mộ Tư cảm thấy mình xuyên đến thế giới lạ vẫn còn may mắn, ít nhất cô còn sống an toàn, được những người xa lạ này tiếp nhận hơn nữa yêu thích —— bọn họ thậm chí nguyện ý tàn sát đồng loại trước kia vì cô. Nghĩ lại nghĩ, liền có cảm giác hạnh phúc và áy náy khổng lồ thay thế cảm giác đồng tình và bi quan lúc đầu. Có lẽ là đột nhiên xuyên qua đến thế giới xa lạ sợ hãi, có lẽ là bị kinh sợ, Lý Mộ Tư đã bị bệnh nặng một trận, cả người nóng lên, đầu hôn mê, nằm mơ thì không ngừng thét chói tai và khóc thút thít, giống như muốn ohát tiết hết tất cả cá ctâm tình đã tích góp được từng chút ra ngoài. Trong hoảng hốt, có người ôm cô, thân thể nóng bỏng cứng rắn khiến cho cô càng khóc rống dữ hơn. Cô nhớ hình như mình đã há miệng cắn, rốt cuộc lại chỉ rơi vào kết quả răng ê quai hàm đau, uất ức khóc rống tựa như khi còn bé. Cuối cùng, có thân thể lạnh lẽo lén lén lút lút thận trọng lại gần gần cô, thứ gì đó ướt nhẹp lại lạnh băng liếm khắp toàn thân nóng bỏng của cô, cô mới hơi dễ chịu hơn một chút, khóc sụt sùi ôm thứ lạnh lẽo này chìm vào giấc mộng. Một khắc cuối cùng trong mộng, bên tai hình như nghe được tiếng mưa rơi lách tách. Mùa mưa đến. Trên đại lục này mùa mưa là mùa tràn đầy sức sống, nhưng cũng nguy hiểm. Lúc đầu sẽ có mấy ngày mưa rơi đứt quãng, sau đó, mưa to điên cuồng trút xuống như đâm lên tới trời, kéo dài suốt cả mùa. Sau đó, địa hình toàn bộ đại lục cũng sẽ xảy ra thay đổi không tưởng được. Bình nguyên bị dìm ngập, rừng rậm bị dìm ngập, nước sông đổi đường, phá hủy bộ lạc và sào huyệt của con mồi. Không ít bộ lạc bị buộc di chuyển, thậm chí sau mùa mưa trở lại sẽ không tìm được địa chỉ ban đầu nữa. Nhưng đồng thời, mùa mưa cũng là mùa sinh sôi nẩy nở. Trên đại lục này tỷ số sinh sôi nẩy nở của giống cái cũng không phải cao, nhưng khi mùa mưa, một loại quả màu đỏ được đặt tên là thai quả lớn chừng ngón cái lại có thể cải thiện tình trạng đó rất nhiều. Thai quả sinh trưởng ở trên những phiến lá nhỏ giống lục bình, thích nước chảy, cho nên chỉ có mùa mưa mới có thể sinh trưởng nhiều, phiêu lưu theo nước. Thai quả chín rồi có vị rất ngon, trong ngọt có chua, khiến các loại cá tôm và dã thú dưới nước giành nhau, cho nên luôn là cung không đủ cầu, khiến người thú của các bộ lạc tranh nhau bể đầu. Mà một khi các người thú cố gắng cày cấy vào mùa mưa để được hồi báo, thì đứa bé của bọn họ sẽ vừa vặn sanh ra vào khi xuân hạ giao nhau năm sau, thức ăn phong phú, khí hậu tốt đẹp, không phải là thời điểm để vợ con đầu giường lò sưởi ấm áp sao? Cho nên, dù là mùa mưa sẽ gặp khó khăn, các người thú vẫn gào khóc kêu đỏ mắt mong đợi mùa này đến. Lý Mộ Tư hỗn loạn tỉnh lại liền bị tình trạng kỳ lạ làm sợ hết hồn —— cô thật vất vả mới tháo ra cái đuôi rắn tráng kiện dây dưa ở trên người cô, lại đẩy gương đầu mang vẻ mặt ngọt ngào đang ghé sát cổ cô ra, cũng không kịp ngẫm nghĩ sao lòng cảnh giác của người thú như đối phương lại kém vậy, rồi yếu đuối lảo đảo kéo cửa ra chuẩn bị tìm chỗ tiểu tiện, kết quả. . . . Kết quả cô vừa mở cửa, vừa đưa tay kẹp vạt áo, kẹp hai chân lại vì quá mót, chuẩn bị chạy ra ngoài, thì mấy người đàn ông mạnh mẽ đã sớm đợi ở chỗ đó cùng nhau lộ ra nụ cười mong đợi với cô, sau đó. . . . . . Sau đó! Bọn ghê tởm này lại đồng loạt hành động, lật váy da thú lên trước mặt cô, nắm thứ to lớn của bọn họ, chà thật nhanh! Chà. . . . Tuốt ống! Đây là tuốt ống rõ rành rành! Lý Mộ Tư mắc tiểu nhưng lại bị dọa đến mức tịt ngòi, trong nháy mắt đầu hết hôn mê, chân hết mềm nhũn, một chút bệnh cảm còn dư lại cũng theo mồ hôi lạnh từ trên trán chảy hết ra ngoài. Thật may cô còn nhớ rõ đây là phương thức các người thú tìm phối ngẫu, mới không che mặt thét chói tai —— dĩ. . . . Dĩ nhiên, cô mới sẽ không phủ nhận, những giọt nước mưa lăn xuống từ vòm ngực cường tráng của những người đàn ông mạnh mẽ khiến. . . . khiến cho cô cảm thấy rất hấp dẫn cũng là một trong những nguyên nhân! Cô. . . . Cô cũng không phải là đồ dối trá! Hình ảnh khêu gợi vậy, các cô gái ở thế giới của cô làm sao có thể thấy được, cho. . . Cho nên cô trợn mắt hốc mồm không cẩn thận nhìn một chút cũng là có nguyên nhân mà? Nhưng. . . . Nhưng, a a a. . . . trời ơi, cho dù là Hàn Quốc cũng không có hào phòng đến mức này! Chà thì chà đi, ngàn vạn đừng bắn vào cô! Cô chính là một người thuần khiết, không tin thì nhìn gương mặt thuần khiết của cô xem ~o~ Cho nên, sau khi Lý Mộ Tư có gương mặt thuần khiết kiên định cự tuyệt yêu cầu mời gọi tà ác của các người thú, thì chuyện thứ nhất cô làm chính là lăn một vòng về phòng, lay tỉnh Tư Nạp Khắc đang ngáy ngủ, học tập mấy chữ đơn giản với hắn. Sau đó, cô đặt một cái bảng hiệu lớn ở trước cái nhà gỗ đang ở tạm nơi đây cấm tuốt ống, người vi phạm sẽ bị tịch thu công cụ gây án! Nhìn hai bên một chút, tin chắc mặc dù là lần đầu tiên mình viết loại chữ hơi kỳ quái này, nhưng sau khi xác thực không có viết sai, Lý Mộ Tư mới thở phào nhẹ nhõm chạy ra sau lưng nhà tiểu tiện —— lúc này cô cũng không dám chạy xa, bởi vì cô không có treo trên cổ mình một tấm bảng giống thế. Nhưng vì. . . . Vì sao cô mới vừa xuỵt xuỵt xong, kéo váy da thú lên quay đầu lại, liền nhìn thấy con rắn khốn khiếp kia đang dùng hai mắt sáng trong suốt nhìn cô? "Mộ Tư, cái gì là công cụ gây án?" Hình như cảm thấy Lý Mộ Tư thích cái đuôi lạnh lẽo của hắn, Tư Nạp Khắc dùng bộ dạng nửa người nửa rắn uốn éo tương đối mê người. Lý Mộ Tư ". . . . . ." Che mặt nghiêng đầu. Sau lưng chợt truyền đến thanh âm cắn răng nghiến lợi của Ma Da "Chính là cái thứ biểu diễn ngẩng lên thật cao của cậu! Ngu ngốc! Còn dám giương cao vậy liền cắt đứt của cậu!" Lý Mộ Tư ". . . . . ." —— cô đã bị đối thoại hào phóng như thế làm chấn động ngây người.
Truyện Khi phụ nữ xuyên đến thế giới thú nam Thông tin truyện Khi phụ nữ xuyên đến thế giới thú nam Đánh giá từ 3 lượt. Tác giả Tư Đồ Yêu Yêu Thể loại Dị Giới, Xuyên Không, Sắc, Đam Mỹ, Ngôn tình h Nguồn DĐLQĐ Trạng thái Full Cô l&agrɑve; một cô gái, ᥒhưng v&igrɑve; lý do n&agrɑve;o đó m&agrɑve; lᾳi xuyên tới một tҺế giới ⲥhỉ có đ&agrɑve;n ông. Thế giới n&agrɑve;y không có phân biệt ᥒam nữ, ⲥhỉ có giốᥒg đực v&agrɑve; cái, tuy nhiên ∨ề h&igrɑve;nh ṫhể th&igrɑve; đều l&agrɑve; đ&agrɑve;n ông, ⲥhỉ có khác l&agrɑve; giốᥒg cái h&igrɑve;nh ṫhể nҺỏ hơᥒ giốᥒg đực một chút. XᎥn nói rõ truyện n&agrɑve;y ᥒam chính vớᎥ nữ chính 1vs1, không có NP, ᥒhưng sӗ có nhân vật phụ phát triển ṫheo chiều Һướng NP một nữ nhᎥều ᥒam. Truyện cῦng có chút yḗu tố đam mỹ. Không ngược. Giới thiệu thế thôi nhé, nhᎥều quá lᾳi mất hay ^^! Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 1 2
khi phụ nữ xuyên đến thế giới thú nam